Mẹ tôi

Mẹ tôi
Mẹ tôi

Hai mươi tuổi Mẹ xa gia đình Ngoại, đến một nơi mới để làm dâu nhà người!
Một người con gái chân quê nhân hậu, vô cùng chất phát về nhà người làm vợ một thư sinh, làm dâu trưởng trong gia đình của một chi đầu dòng tộc!
Những tưởng Mẹ khó lòng vượt qua mọi thử thách khó khăn có đôi lúc nghiệt ngã thuở ban đầu…., gánh vác trọng trách nhà Nội khi tuổi đời mới đôi mươi. Mẹ không những làm tròn trách nhiệm người vợ người dâu trong gia đình, Mẹ ngày còn chứng tỏ và khẳng định vai trò của Mẹ trong cả dòng họ nhà Nội. Và một thời gian sau Mẹ trở thành người không thể thiếu của gia đình, gia tộc!

Mẹ tôi
Mẹ tôi

Thật nhanh, Mẹ nắm lễ giáo lễ nghi gia đình và Mẹ bày vẽ dạy dỗ các con ,củng cố gia phong bằng việc làm của mình, con cháu răm rắp nghe lời,…và Mẹ thật sự thương yêu chồng , thương ông bà Nội như thương ông bà Ngoại của tôi!

Đi đâu xa gần Mẹ vẫn luôn mong về nhà chăm sóc Nội và hương khói Tiên linh Tiên Tổ. Anh em tôi thật tự hào về Mẹ.
Những ngày Mẹ bệnh nặng chúng tôi đưa Mẹ về phố để tiện việc chăm sóc, nhưng vừa bớt bệnh Mẹ lại đau đáu về quê nhà, với ông bà với bà con xóm giềng :Đại Bình!
Trong một lần đưa Mẹ về phố chạy chữa, dường như Mẹ có linh tính biết mình không qua khỏi, Mẹ ra đi theo chúng tôi về phố, nhưng Mẹ cứ ngoái đầu nhìn lại căn nhà của mình, nhìn luỹ tre xanh cuối làng trong niềm lưu luyến khôn nguôi ,và mỗi khi tỉnh cơn đau Mẹ lại nắm tay vợ chồng tôi: Các con đưa Mẹ về quê đi!

Chúng tôi vâng dạ gật đầu mà nước mắt lưng tròng!
Nhưng rồi….Mẹ cũng về quê….nhưng Mẹ về trong nỗi đau tột cùng của anh em chúng tôi!…Mẹ bỏ lại những cơn đau thân xác, bỏ lại những gì làm đã làm được và chưa làm được để trở về với ông bà Tổ tiên. Bỏ lại cho anh em chúng tôi một niềm tiếc thương vời vợi!

Và trong suy nghĩ của tôi, Mẹ luôn ám ảnh những niềm đau: Đau xác thân, đau tinh thần
Vu Lan, con kính nhớ về Mẹ với lòng tiếc thương, cầu xin ơn trên phù hộ Mẹ được siêu sinh tịnh độ!

Mẹ và những niềm đau

Nợ quê Cha, Mẹ gánh bờ vai nặng,
Nghĩa tình làng sâu lắng há nào phai.
Ngày ra đi đất cũ níu chân người,
Quên sao được quê hương là máu thịt!
Chân bước đi mà lòng buồn ngoảnh lại,
Mẹ âm thầm nén lệ buổi ly hương
Về với phố nhưng lòng hoài cổ luỹ,
Hồn quê hương chôn chặt tháng năm dài,
Con biết rõ cả một đời Mẹ khổ
Đấu lưng cùng sương khuya, nắng đổ
Lao đao nhiều lo cơm áo chúng con.
Chắt chiu dành Mẹ lại gởi cho con.
Mẹ ước mơ: Chúng con lớn nên người,
Dẫu ngàn lần cơ cực Mẹ cười vui!
Vì chúng con,Mẹ có tiếc gì đâu?
Nề hà chi năm tháng bạc trên đầu!
Ơn của Mẹ, biển sông nào sánh được.?
Nghĩa sinh thành con chấp cả trời cao.
Chừ ở phố hai niềm đau khôn tả,
Đau xác thân Mẹ vùng theo nhịp thở
Đau tinh thần như xé nát tim ra!
ĐẠI BÌNH ơi! Một cõi Mẹ mơ về.